Không có con đường nào đẹp như một ước mơ
Hãy để chúng ta đưa nhau về, trong thương nhớ...
[ Nguyễn Phong Việt ]
Tao hiểu, cảm giác chia tay một người đau đớn như thế nào. Với bất kì một ai, khi cô đơn nhất, cũng cần có một vòng tay, phải không mày ?
Có thể mày sẽ không khóc được, khôn cười được, không thể nói với bất kì ai lí do nào đó khiến mày làm như vậy. Nhưng tao tin rằng, không phải mày muốn thế, đúng không ?
Nỗi buồn nào cũng có những chiều sâu và rộng. Mày cứ đắm chìm trong u tối để rồi nhận được gì ?
Có lẽ rằng lúc này mày đang rất đau, nhưng khi nào cũng vậy, có một bàn tay ấm áp ôm siết lại vẫn tốt hơn, đúng không ?
Mày còn có bạn bè, còn có tao. Vậy, hãy vững vàng lên. Dù con đường phía trước mày chọn không phải đầy hoa hồng.
Khi dừng lại một mối tình nào đó, nghĩa là mày đã trưởng thành hơn một chút từ nỗi đau.
Có thể những vết thương lòng sẽ còn âm ỉ đau, có thể những kỉ niệm về tròn gần 30 ngày sẽ ở lại với mày lâu hơn một chút.
Nhưng có quan trọng lắm không? Khi mày sẵn sàng từ bỏ tất cả để ngoảnh mặt bước đi ? Mạnh mẽ nào, dù tao biết, không dễ gì quên đi một bóng hình.
Một cái siết tay thật chặt có thể làm mày tốt hơn không ?
Một cái ôm ấm áp có thể giúp mày xua đi những buồn phiền ?
Hơn ai hết, mày hiểu rằng, chỉ có tình yêu, mới giúp quên đi tình yêu...
Đúng không ?
Đừng buồn nhiều. Quá khứ sẽ ngủ quên và tương lai sẽ chờ đón mày.
Có bọn tao luôn ở bên và sẵn sàng chia sẻ bất cứ lúc nào mày muốn. An yên mà nghĩ ngơi nhé. Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả.
Mọi thứ ước mơ về một tình yêu hạnh phúc sẽ phôi phai... Nhạt dần rồi tắt hẳn.
Sẽ vui mà. Nhất định là thế.
Dẫu mày có đi thật xa, người ta có bỏ mày lại ở nơi cuối chân trời. Thì tụi tao vẫn sẽ tìm tới được đó.
Rồi mày sẽ hiểu. Tình yêu không đẹp như một cơn mơ. Tỉnh rồi, tuy hơi đau nhưng cũng sẽ qua. Nắng lên rồi. Mày biết không ?
Vững vàng lên nhé. Cánh cửa này khép lại một vùng trời. Rồi sẽ có cái khác mở ra...