iết cho My xinh và một cầu vồng nhỏ!
My ghét môn Lý, ghét cay
ghét đắng đi được ý chứ. Ghét như kiểu sáng nào ngủ dậy cũng phải ăn
bánh mì với sữa. Mà đôi khi người ta có thể ghét một thứ chẳng vì gì
cả, như khi người ta có thể yêu quý một thứ chẳng vì lí do gì, đúng
không?
Dĩ nhiên là không đúng rồi, Quang chắc chắn sẽ trả lời
như thế! Bởi đơn giản, Quang yêu môn Lý nhất. Đã mấy lần nó định lên
giọng với cô bạn về tầm quan trọng của môn này, cũng như quan trọng
không kém là việc My có thể trượt tốt nghiệp ngon ơ nếu không học Lý tử
tế. Nhưng cái ước ao nhỏ nhoi mãi vẫn chưa thực hiện được, bởi Quang sẽ
lại nghĩ ngay tới cái môn Văn cực kì ẩm ương của mình, nghĩ tới cái cảm
giác “nhức đầu chóng mặt” mỗi khi phải học thuộc một bài thơ độ nửa
trang sách giáo khoa. Và thế là nó lại thôi!
Thế nên hôm nay,
khi bước vào lớp, cái nắng oi ả của ngày hè 37 độ chưa đủ shock bằng
cái câu mà My đang nói rành rọt trước mặt nó: Tớ-bắt-đầu-thích-môn-Lý.
“Cái gì, nói lại xem nào?” Lặp lại vẫn câu nói đấy, và vẫn bản mặt mà
moi móc đâu cũng thấy độ chân thật cao. Thảng thốt, và ngạc nhiên… “Từ
bao giờ thế?” “Từ mới hôm qua thôi”
Quang bắt đầu lục lại trí
nhớ, hôm qua có sự kiện gì nhỉ? À hôm qua có tiết Lý, vẫn cô Thuỷ, vẫn
một phong cách dạy có “độ ru ngủ cao” với những đứa không thực sự tha
thiết với môn này. Học tiếp chương Quang hình, đến bài “Hiện tượng tán
sắc ánh sáng”. Chả có gì lạ lùng cả.
“Thế chính xác vì cái gì
mà cậu thích nó?” “Vì tớ thích cầu vồng, vậy thôi!” Nói rồi, cô bạn bỏ
lên bàn trên, để lại một chú bé đang ngồi “suy tư” rất chi là cụ Khốt.
***
Quang
là bạn thân với My từ nhỏ, nhà hai đứa gần nhau, hai ông bố lại làm
chung một cơ quan. Quang vẫn còn nhớ rất rõ một hình ảnh My từ rất lâu
rồi, một con bé tóc dài, đanh đá, mồm to, luôn muốn chiến thắng trong
mọi cuộc chơi. Quang thì ít nói, hiền lành, và hai đứa gần như là một
sự bổ sung tính cách hoàn hảo cho nhau.
Thời ấu thơ qua nhanh,
nhưng Quang vẫn luôn khẽ cười một mình khi nhớ lại một buổi chiều sau
cơn mưa, trên sân lớp mẫu giáo, con bé My đầu gấu mọi ngày bỗng đứng
ngây ra trước một dải ánh sáng kỳ ảo cứ lấp lánh mãi trong không gian
còn bàng bạc, ẩm ướt sau cơn mưa.
Dường như để khẳng định
“tình yêu bé” với môn Lý đã bắt đầu manh nha trong mình, ngay chiều hôm
sau, My “hâm” kéo tuột Quang ra khỏi nhà để đi-xem-cầu-vồng.
Quang
kêu rầm lên: “Khá khẩm phết nhỉ! Nhưng vấn đề ở chỗ Hà Nội mấy ngày
này, nhiệt độ toàn từ 27 đến 36 độ, gió Tây Nam cấp 3 và độ ẩm là 60%,
lấy đâu ra mưa mà có cầu vồng.”
Nhưng nhìn cái mặt hớn hở của
My, Quang đành nín nhịn. Hai đứa chung một xe đạp, phóng như bay trên
đường Hoàng Diệu, đâm ra phố Phan Đình Phùng, thẳng tiến vườn hoa Hàng
Đậu.
Hai đứa gửi xe, rồi My kéo Quang ra chỗ vòi phun nước, líu
ríu: “Làm theo tớ nhé, nheo mắt vào, nhìn qua làn nước này” Quang làm
theo, chỉ đến khi trước mắt Quang hiện ra loang loáng một vệt sáng
nhiều sắc, Quang mới hiểu đấy là nguyên nhân tại sao bạn mình lại bảo
đấy là cầu vồng. “Hay nhỉ!” – Cậu lầm bầm. “ừ, dĩ nhiên, bản chất của
nó là hiện tượng tán sắc ánh sáng mà, khi ánh sáng đi qua màn hơi
nước…” – My cười. Ái chà, tình yêu (dù là với một môn khá là khô khan
như Vật lý) có thể làm người ta thay đổi kinh khủng như thế đấy.
Những
ngày ôn tập cho kì thi cuối cấp nóng bỏng cuốn hai đứa mệt nhoài. Trò
chơi đi tìm cầu vồng gần như trôi vào lãng quên. Kì thi tốt nghiệp rồi
cũng qua. Cả lớp được bố mẹ động viên cho một chuyến đi picnic 2 ngày.
My ngồi đối diện với Quang trên xe, nhưng đã... thiu thiu ngủ từ lúc
nào, nét mặt bình yên, cái miệng bĩu bĩu ngộ nghĩnh.
Đêm đốt
lửa trại, tụi bạn chơi bời đập phá rồi ôm nhau ngủ ngon lành. Mưa rào
một trận rồi tạnh ngay, đột ngột như khi bắt đầu. “Đi dạo không
Quang?”- My nổi hứng “du lịch mạo hiểm”. “Ừ, đi!” – Quang gật gù. Hai
đứa vẩn vơ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cả những ước mơ về một
trường Đại học như mong muốn. Sau cơn mưa, rừng còn ngai ngái mùi hơi
nước, mùi lá mục. Lòng vòng chán chê, My kêu mỏi chân. Hai đứa ngồi bên
nhau một tảng đá bằng phẳng ngay giữa khoảng trống trong rừng. My khẽ
dựa đầu vào vai Quang, nghe cậu bạn hát khe khẽ rồi ngủ lơ mơ... Chưa
bao giờ Quang trải qua trạng thái ấy, một cảm giác lạ lùng - trong trẻo
và bình yên. Đột nhiên, cậu nhìn lên trời, câu hát im bặt.
Có
tin được không, khi cái dải lụa ánh sáng vắt ngang nền trời đêm lúc ấy
chính là... cầu vồng. Chắc chắn thế, không lẫn vào đâu được - một cầu
vồng lung linh hiện ra giữa nửa đêm.
Quang chỉ muốn gọi My
dậy, hét to lên rằng: "Cầu vồng kìa! My ơi!". Nhưng, một chút ích kỷ
làm cậu lừng chừng, vì cậu rất không muốn phá vỡ cái khoảnh khắc kỳ
diệu có lẽ chẳng bao giờ lặp lại này - My ngủ ngon, hiền lành trên vai
mình.
Mà thôi, bao giờ My thức, Quang sẽ kể cho My nghe, rằng
cầu vồng đã xuất hiện nửa đêm đấy, rất đẹp và lung linh đấy. Dù rất có
thể cô nhỏ sẽ chun cái mũi hếch và bảo rằng: "Cậu giả vờ tớ!" Nên ngay
bây giờ đây, giữa rừng già, có một cậu bạn vừa qua tuổi 18, đang ngẩng
đầu lên trời cao ngắm nhìn cầu vồng nửa đêm, dựa vào bờ vai còn mảnh dẻ
của cậu là một cô bạn nhỏ đang ngủ ngon lành đầy tin cậy. Cậu thấy mình
tự tin và trưởng thành lên nhiều lắm.
Thực ra My chỉ mơ màng một
chút mà thôi. Cô bạn lặng lẽ mở mắt từ lâu rồi, và cô ngạc nhiên không
thốt nên lời khi thấy cầu vồng nửa đêm. Nhưng My không cho Quang biết,
bởi cô vừa phát hiện ra một điều còn đặc biệt hơn. Ở khoảng trống trong
rừng này, dưới ánh sáng mờ ảo của trăng non mới mọc sau mưa này, khuôn
mặt Quang có vẻ gì đó thật lạ, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, vừa mảnh dẻ
vừa vững chãi... đẹp hơn bất kì ánh sáng cầu vồng nào mà cô từng biết.
Không gian tựa hồ như đông lại để My giữ mãi khoảnh khắc ấy, giữ mãi nụ
cười ấy, giữ mãi ý nghĩ đáng yêu của riêng mình: rằng khi được ở bên
người bạn mình yêu quý, sẽ thấy bình tâm và êm dịu lắm ý, một cảm xúc
tuyệt đẹp như khi mình được chứng kiến cầu vồng lấp lánh vậy.
Trong một đêm cổ tích…
*
Có thể bạn không tin, nhưng cầu vồng thực sự có thể xuất hiện vào ban
đêm. Dĩ nhiên là cực kì hiếm và cần rất nhiều điều kiện thuận lợi.
Nhưng đã có rồi, ở trên sông Volga (Nga) cách đây đã rất lâu, người ta
thấy được tận 9 cầu vồng, và hẳn nhiên, vào nửa đêm.